Những bài học từ 12 nhà lãnh đạo truyền cảm hứng trong Kinh Thánh

Được viết cách đây hàng ngàn năm, Kinh Thánh được xem như “kho tàng của sự khôn ngoan”. Một trong số đó là những bài học về nghệ thuật lãnh đạo.


Rất nhiều nhân vật Kinh Thánh đã phải đối mặt với muôn vàn thử thách nhưng họ đều đã vượt qua nhờ đức tin và sự kiên trì chịu đựng.

Hãy cùng LLJ VN học hỏi các bài học từ những nhân vật phi thường này.

Nếu bạn quan tâm đến chương trình đào tạo của Lãnh Đạo Như Giêsu, mời bạn tham khảo và đăng ký tại: <link>

1/ Ông Nô-ê (Sáng thế chương 6-8): chọn làm điều đúng kể cả khi đơn độc


Thiên Chúa đau buồn vì tội lỗi của con người. Ngài quyết định tái lập một thế giới mới.

Bởi sống đẹp lòng Thiên Chúa, Nô-ê được Ngài cảnh báo và hướng dẫn đóng một chiếc thuyền.

Dù bị chê cười, Nô-ê đã sống công chính, vâng phục trọn vẹn điều Chúa truyền dạy. Nhờ đó, ông đã cứu sống được cả gia đình mình.

2/ Áp-ra-ham (Sáng thế chương 12): dám nắm lấy tương lai không rõ ràng

“ĐỨC CHÚA phán với ông Áp-ra-ham: ‘Hãy rời bỏ xứ sở, họ hàng và nhà cha ngươi, mà đi tới đất Ta sẽ chỉ cho ngươi’” (St 12, 1)


Áp-ra-ham được hướng dẫn rời khỏi vùng an toàn, đến một nơi không chắc chắn khi ông đã 75 tuổi. Ông đã làm theo và trở nên tổ phụ của “một dân lớn” như lời Đức Chúa phán.


Áp-ra-ham đã đón nhận sự không chắc chắn, sẵn sàng tiến về “đất hứa” vì đã hoàn toàn cậy trông vào Chúa.

3/ Giu-se (Sáng thế các chương 37-50): kiên trì chịu đựng, bất chấp nghịch cảnh

Bị ghen tị ghen ghét, bị vu cáo, bị bán làm nô lệ, bị tù oan…nhưng cuối cùng Giu-se trở thành quan tể tướng, trở nên vị cứu tinh cho toàn cõi Ai Cập và gia đình mình.

“Các anh đã định làm điều ác cho tôi, nhưng Thiên Chúa lại định cho nó thành điều tốt, để thực hiện điều xảy ra hôm nay, là cứu sống một dân đông đảo” (St 50,20)

Giu-se là mẫu người lãnh đạo có tầm nhìn, kiên trì chịu đựng gian khổ, vượt qua khó khăn thử thách để thực hiện ý Chúa.

4/ Mô-sê (Xuất hành từ chương 3 trở đi): nhà lãnh đạo khiêm hạ, luôn gần gũi với dân chúng


Lúc đầu, Mô-sê nhát đảm, sợ sệt nên đưa ra hết lý do này đến lý do khác để thoái thác “ơn gọi”.

Tuy nhiên, cuối cùng Mô-sê cũng đã can đảm đứng ra gánh vác trách nhiệm: đưa dân Israel thoát khỏi cảnh nô lệ ở Ai Cập để tự do tiến về đất hứa.

5/ Giô-suê (sách Giô-suê): lãnh đạo bằng việc làm gương

Sau khi đã đưa dân Do Thái tiến vào vùng đất hứa, Giô-suê cho dân Israel được lựa chọn: hoặc chỉ phụng thờ Đức Chúa - Đấng đã đưa họ vào nơi đất hứa này, hoặc phụng thờ các thần khác. Còn với Giô-suê: “ Về phần tôi và gia đình tôi, chúng tôi sẽ phụng thờ ĐỨC CHÚA.” (Gs 24,15)

Vì tin vào sự lãnh đạo của Giô-suê, nên dân Do Thái đã noi gương ông: “Chúng tôi sẽ phụng thờ ĐỨC CHÚA, Thiên Chúa của chúng tôi, và chúng tôi sẽ nghe lời Người.” (Gs 24,24)


Giô-suê không cần phải đe dọa, hoặc ra mệnh lệnh nhưng đã truyền cảm hứng cho dân chúng bằng tấm gương của mình.


6/ Đa-vít (1 Samuel chương 17 trở đi): không sợ hãi “người khổng lồ”

Dân Israel bị quân Phi-li-tinh và gã Go-li-át khổng lồ làm cho khiếp sợ.

Trái lại, cậu bé chăn cừu Đa-vít không hề sợ hãi. “Ða-vít bảo tên Phi-li-tinh: ‘Mày mang gươm, mang giáo, cầm lao mà đến với tao. Còn tao, tao đến với mày nhân danh ĐỨC CHÚA các đạo binh là Thiên Chúa các hàng ngũ Ít-ra-en mà mày thách thức.(...). Toàn cõi đất sẽ biết rằng có một Thiên Chúa che chở Ít-ra-en, và toàn thể đại hội này sẽ biết rằng không phải nhờ gươm, nhờ giáo mà ĐỨC CHÚA ban chiến thắng, vì chiến đấu là việc của ĐỨC CHÚA và Người sẽ trao chúng mày vào tay chúng tao!’ “ (1 Sm 17,45-47)

Đa-vít đã hạ Go-li-át không phải vì Đa-vít mạnh mẽ hơn nhưng vì cậu có niềm tin, có quyết tâm và có Đức Chúa ở cùng.

7/ I-sai-a (Ngôn sứ I-sai-a): sẵn sàng nắm lấy cơ hội

Khi được Thiên Chúa hỏi nên sai ai làm tiên tri đến với dân Chúa, I-sai-a đã đáp trả: “Dạ, con đây, xin sai con đi.” (Is 6,8)

Các nhà lãnh đạo không chờ đợi xem liệu có ai khác xung phong, nhưng họ luôn chủ động. Thay vì thờ ơ nguội lạnh, họ là những người giơ tay đầu tiên, đứng lên đầu tiên, lên tiếng đầu tiên, ra quyết định trước tiên.


8/ Đa-ni-en (Ngôn Sứ Đa-ni-en): duy trì quyết tâm, không màng đến hậu quả

Nhiều người trong chúng ta biết câu chuyện Đa-ni-en trong hang sư tử.

Do tài năng vượt trội, Đa-ni-en bị ganh ghét, hãm hại, loại trừ. Các quan chức khác đã “xin đức vua phê chuẩn lệnh cấm sau đây: Trong ba mươi ngày sắp tới, bất cứ ai cầu xin thần nào hay người nào ngoài đức vua thì sẽ bị quăng vào hầm sư tử” (Đn 6,8)

Sau khi có lệnh cấm, Đa-ni-en vẫn tiếp tục quỳ gối, cầu nguyện và tạ ơn Thiên Chúa nên bị quăng vào hầm sư tử. Tuy nhiên, Đa-ni-en vẫn sống vì những con sư tử không hại được ông.

Niềm tin của Đa-ni-en vào Đức Chúa đã khiến ông trở nên vĩ đại. Biết được hậu quả có thể xảy đến, Đa-ni-en vẫn kiên định, không từ bỏ.

9/ Gioan Tẩy Giả (Tin Mừng Mát-thêu chương 3): không sợ cường quyền

Đang khi làm phép Rửa cho dân chúng và rao giảng về Thiên Chúa cứu chuộc, khi thấy những người thuộc phái Pha-ri-sêu và phái Xa-đốc đến chịu phép rửa, Gioan đã gọi họ là “nòi rắn độc” và giục họ thay đổi “hãy sinh hoa quả để chứng tỏ lòng sám hối”

Người lãnh đạo cần phải trung thực, thành thật, gọi đúng bản chất người mình tiếp xúc.

10/ Phê-rô (Các Tin Mừng và Công vụ Tông đồ): đứng dậy sau thất bại

Phê-rô là người được Chúa chọn là tông đồ trưởng. Nhưng trong cuộc khổ nạn và phục sinh của Đức Kitô, ông đã chối Chúa 3 lần.

Chúa Giêsu đã tiên báo trước, mặc dù Phê-rô khẳng định ông sẽ không bao giờ chối bỏ Chúa.

Khi gà gáy, Phê-rô nhận ra việc mình đã làm và khóc lóc thảm thiết.

Trong Công vụ Tông đồ chương 2, chúng ta thấy Phê-rô đã giảng bài giảng đầu tiên sau khi Chúa thăng thiên, trước đám đông, và thuyết phục được khoảng ba ngàn người theo đạo.
Các nhà lãnh đạo không nản lòng khi thất bại. Họ đứng dậy và đi tiếp.

11/ Phao-lô: đam mê những gì tin tưởng

Phao-lô là một người rất nhiệt thành. Là một Pha-ri-sêu, ông phản đối kịch liệt việc truyền bá Kitô giáo, nên đã hăng hái bách hại, bắt giam và giết chết nhiều tín hữu.

Sau biến cố Đa-mát (Cv 9), Đức Kitô đã biến đổi Phao-lô. Phao-lô hăng say đi khắp thế giới để rao giảng Tin Mừng, thành lập các giáo đoàn…

Các nhà lãnh đạo được thúc đẩy bởi ý thức về mục đích đời mình. Họ luôn “thắp lên ngọn lửa trong lòng” và cảm thấy buộc phải hoàn thành mục tiêu.

12/ Đức Chúa Giêsu: lãnh đạo là phục vụ

Trong suốt hành trình sứ vụ công khai của mình, Chúa Giêsu đã giảng cho các môn đệ Ngài sẽ sớm trải qua kinh nghiệm bị giao nộp và chết. Tuy nhiên, các môn đệ của Chúa Giêsu không thấu hiểu hết được bài học đặc biệt đó. Thay vào đó, giữa họ lại có sự tranh luận gay gắt về cấp bậc cao thấp của mình với nhau.

Để giải quyết vấn đề này, Chúa Giêsu đã dạy họ về nguyên tắc trở thành nhà lãnh đạo phục vụ.Chúa Giêsu đã chứng minh bằng một hành động khiêm hạ ngang qua việc rửa chân cho các môn đệ, được ghi nhận lại trong Tin Mừng thánh Gioan chương 13.

Trong bữa ăn cuối cùng với các môn đệ, Chúa Giêsu đột nhiên đứng dậy, “rời bàn ăn, cởi áo ngoài ra, và lấy khăn mà thắt lưng. Sau đó, Ngài đổ nước vào chậu và bắt đầu rửa chân cho các môn đệ, lau khô chân họ bằng khăn mà Ngài đã thắt ở lưng” (Ga 13,4-5). Hành động không mong đợi này đã làm cho các môn đệ ngỡ ngàng và đây cũng là tấm gương rõ ràng của một nhà lãnh đạo phục vụ.

Khi rửa chân cho các môn đệ xong, Chúa Giê-su mặc áo vào, về chỗ và nói: “Anh em có hiểu việc Thầy mới làm cho anh em không? Anh em gọi Thầy là “Thầy”, là “Chúa”, điều đó phải lắm, vì quả thật, Thầy là Thầy, là Chúa. Vậy, nếu Thầy là Chúa, là Thầy, mà còn rửa chân cho anh em, thì anh em cũng phải rửa chân cho nhau. Thầy đã nêu gương cho anh em, để anh em cũng làm như Thầy đã làm cho anh em. (Ga,13-15)


Hành động không được bình thường của một nhà lãnh đạo như Chúa Giêsu ngang qua việc rửa chân đã xác định ý nghĩa và chức năng về sức quyền lực của người lãnh đạo từ chỗ “quyền lực cao” đến “ngang bằng quyền lực”; đó là thứ quyền lực cho phép mình chọn lựa con đường đi phục vụ người khác.

./.


(Tổng hợp từ nhiều nguồn)

Post a Comment

Previous Post Next Post